Đây là hai quan sát mà mình thấy vào hai buổi sáng khi mình ăn buffet trong một khách sạn.
1. Quan sát thứ nhất: Một bà mẹ có con chừng 3 tuổi bò lồm cồm trên ghế. Con bò đến đâu, mẹ nhoài theo đút ăn đến đó. Em bé thì liên tục vứt các thứ em quài ở trên bàn. Nhân viên khách sạn thấy vậy đến gần hỏi có cần ghế ăn để cho bé ngồi không nhưng bà mẹ từ chối.
Và màn con bò, mẹ nhoài theo đút ăn đó cứ diễn ra.
Sau rồi hết các thứ để vứt, bà mẹ bắt đầu huy động các thứ có thể tìm thấy để cho con chơi.
Và bí quá, mẹ đưa cho con cái dĩa.
Đứa bé thích thú, cầm cái dĩa huơ huơ trước mặt.
Trong lúc con khoan khoái, mẹ tranh thủ đút mấy miếng cháo vào miệng con.
Mình ngồi cạnh mà lo thót ruột. Lỡ cái dĩa chọc vào mắt thì làm sao?
2. Quan sát thứ hai: Một bà mẹ khác với một em bé ngồi trong ghế ăn. Nhưng trước mặt là màn hình điện thoại.
Cứ mỗi lần con nguẩy đầu không ăn, mẹ lại: À, để mẹ chuyển sang trò này nhé, vui lắm.
Đồ ăn thì nhiều nhưng mẹ lại cho ăn bằng một túi cháo ăn liền.
Những lúc em bé mải xem thì nuốt ngon lành, lúc nào có vẻ chán chương trình đang xem là phun ra.
Một lúc sau, dường như quá mệt, bà mẹ gắt lên: Thôi trả cho bố mày đây!
Ông bố đang ăn, ngẩng lên, đặt vào tay con cái bánh mì nhỏ.
Đứa con xem chừng rất khoái. Nó lấy tay xé từng miếng bánh và thi thoảng đưa lên miệng tí ruột bánh.
Bà mẹ gắt lên: Ăn với uống! Hư quá!
Rồi vơ hết cái bánh mì trên mặt ghế ăn bỏ đi. Như vơ cả niềm vui của đứa bé.
Chúng ta thường hay nói đến “bạo hành” với nghĩa đánh đập, gằn hắt, mắng nhiếc, xỉ vả.
Nhưng mình nghĩ, còn có một loại “bạo hành” êm ái khác mà các bố mẹ vô tình mắc phải: Bạo hành tước quyền “làm việc”, quyền “lao động”và quyền… được tự ăn của trẻ.
Bố mẹ vì muốn đạt được “chỉ tiêu” con ăn hết túi cháo mà sẵn sàng đồng ý để con vừa ăn vừa xem điện thoại.
Bố mẹ vì muốn con ăn cho nhanh mà mau mau chóng chóng đút lấy đút để, bất kể con có thích hay không.
Bố mẹ vì muốn con nuốt được một miếng mà sẵn sàng bỏ qua việc dạy con những quy tắc nơi công cộng, dạy con cách tôn trọng.
Và nhất là bố mẹ vì muốn con ăn mà chẳng cần biết con thích gì, cảm nhận vị giác ra sao.
Mình biết, nếu hỏi những bà mẹ mà mình quan sát được rằng tại sao không để con tự ăn, thì lý do bao giờ cũng là: Tại nó kén ăn/ Tại nó ăn lâu/ Tại nó không biết tự ăn.
Nhưng bạn ơi, nếu bạn không có niềm tin vào con. Nếu bạn không kiên nhẫn. Nếu bạn chỉ mong được việc của bạn.
Thì bạn đang “bạo hành” con đó.
Thật sự.
Nguồn: Chị Phan Hồ Điệp (mẹ thần đồng Đỗ Nhật Nam)